NHƯ NHỮNG NGƯỜI MẸ
Những đứa trẻ này đâu phải con các chị
Chúng chưa kêu tiếng mẹ bao giờ
Là những trẻ tật nguyền cù bất, cù bơ
Sống ấm êm với bàn tay từ thiện
Các chị về đây tự nguyện
Xem chúng như con, như giọt máu của mình
Có những ngày mệt mỏi chúng nằm im
Đêm đau nhức chúng kêu gào chẳng ngủ
Ba trăm sáu mươi lăm ngày các chị luôn tự nhủ
Phải bình tâm kiên nhẫn với đời
Dấn thân vào đây các chị đã hiểu rồi
Trước mặt, sau lưng, bốn bề vất vả
Ngày quên tuổi xuân, đêm quên tuổi trẻ
Các cháu bình yên là các chị mừng
Các chị nơi đây rất đỗi bình thường
Tên các chị đã hoà vào Thiên Phước
Sống giản đơn chỉ một điều ao ước
Làm vơi đi nỗi khổ con người
Các em vui là các chị cười
Các em khóc, các chị đau quặn ruột
Lo từng miếng ăn, lo từng viên thuốc
Lo khi trở trời các cháu lại lên cơn
Những đứa trẻ này đâu phải là con
Nhưng các chị còn hơn người mẹ
Cuộc sống âm thầm trôi lặng lẽ
Và sợi tình người buộc chặt vào nhau
Ngày Thiên Phước chạy đi qua mau
Đêm Thiên Phước trôi như chầm chậm
Kim đồng hồ vẫn tích tắc đều đặn
Chỉ nhịp đời lo lắng đập nhiều thêm
Các chị bây giờ là mẹ của các em
Của những mảnh đời khổ ải
Các chị đến mang niềm tin trở lại
Cho cây đời Thiên Phước mãi tươi xanh.
Đ T S