Ngày
đầu tiên,
Đặt
chân xuống sân bay, cảm giác cứ chông chênh đến khó tả. Đã trải qua rất nhiều
cuộc hành trình, và cái cảm giác như lần này chưa bao giờ đến…
Cuộc
điện thoại đầu tiên, Mẹ. Luôn là như thế! Bình an hơn, thanh thản hơn chút xíu
vì… "con vẫn khỏe, Mẹ đừng có lo”. Như mọi khi, để Mẹ yên tâm!
Tin
nhắn đầu tiên, là anh.
Nơi
đầu tiên muốn đến, là nhà các con.
Từ
Tp về đến nhà của các con, xa và bụi kinh khủng. Đường về với những tâm hồn thơ
dại không quá khó tìm như cô tưởng, đi dọc quốc lộ 22 từ HCM đến Củ Chi, đến
ngã rẽ "địa đạo Củ Chi” – nơi xưa kia là căn cứ địa của những người làm nên lịch
sử - đi sâu vào khoảng 5 km, dọc Tỉnh Lộ 7… hỏi bất cứ người dân nào về "Trại
trẻ khuyết tật Thiên Phước”, họ cũng chỉ rất nhiệt tình và luôn hỏi "Cô về đó
thăm bọn trẻ hả? Chúng tội lắm!”. Trong đầu Cô thật sự chưa tưởng tượng nổi… chỉ
hình dung các con chắc khổ lắm, đi lại khó khăn… Chỉ bấy nhiêu đó! Càng đi vào
sâu, càng thấy không gian tĩnh lặng, chỉ thấy cây… và kia, sau hàng cây dài và
sấp bóng là chiếc cổng lớn luôn rộng cửa và tấm biển xanh xanh nhỏ xíu "Trại trẻ
khuyết tật Thiên Phước”. Cả một khoảng không gian tĩnh lặng, yên bình sau cánh
cửa sắt… dãy nhà 3 tầng yên ắng, và khoảng sân trước nhỏ nhỏ với mấy chiếc xích
đu mới tinh. Vừa bước vào đến sân, một cô bé chạy ra với lấy tay cô rồi kéo vào
ghế xích đu, chỉ chỉ ra điều bắt ngồi xuống… rồi đung đưa, rồi cười… Có tiếng ú
ớ ở phía trong "em Nọc… ra… ngoài…” và dáng Sơ tất tả chạy ra sân, dẫn cô bé đó
vào nhà trong "xin lỗi chị, cháu không biết gì đâu, nói đấy, cười đấy mà không
có nhận thức” – Câu nói giải thích của sơ, chắc là muốn xin lỗi vì cô bé đó làm
phiền cô – nhưng lại làm cô rưng rưng. Chúa ơi! Ánh mắt đó, nụ cười đó… chỉ là
"vô thức”, nhưng lại xuất phát từ một con người. Phải chăng là quá bất công???
Cô cứ đứng đó, chẳng biết bắt đầu từ đâu??? Dù có nghe thấy sơ nói "mời chị vào
nhà khách gặp Sơ bề trên”… Sau gần tiếng đồng hồ nói chuyện với sơ về kế hoạch
của cô, và nghe sơ chia sẻ nhiều chuyện về các con… cô thấy sức mình thật nhỏ lắm,
không biết rồi có làm được điều gì cho các con không???
Và thời gian còn lại của cô là ở bên các con,...
Cái cảm giác mà cách đây hơn 10 năm – khi lần đầu tiên cô
đến trại trẻ khuyết tật dưới Hải Thịnh – lại trở về. Cứ nghèn nghẹn xen lẫn vào
đó là một chút sợ hãi, sợ khi phải nhìn vào những đôi mắt vô hồn, sợ khi nghe
những tiếng ú ớ không thành lời, và cả thoáng giật mình khi một bàn tay lạnh
toát quờ lấy tay cô tìm kiếm... Cô bước lên tầng 2, mở cái "cổng gỗ” và một cảm
giác khó tả dâng lên. Ở đó, trên tấm trải sàn màu đỏ, là những sinh linh bé bỏng
đang nằm, ngồi, và cả bò quanh các sơ... Chúa ơi! Đây là minh chứng rõ nhất cho
những tội ác chiến tranh còn sót lại, chất độc màu da cam hay là một cái gì đó
đại loại như thế, đã lấy đi sự sống của bao nhiêu người và giờ đang hành hạ những
thế hệ thứ 2 – thứ 3 của họ. Cô không phải là người theo chủ nghĩa duy chiến
tranh, nhưng sao lúc này thấy căm hận thế? Hơn 30 năm đã qua... vẫn còn đó những
hậu quả??? Và sẽ còn đến bao giờ khi hàng ngàn tấc đất, cánh rừng của chúng ta
đang thấm từng ngày từng giờ những giọt đi-ô-xin còn lại...
Bé Lộc – cô bé duy nhất tỉnh táo trên khu điều trị tầng 2
– mắc chứng bệnh xương thủy tinh, xương bé rất giòn và rất dễ gẫy, đau đớn vô
chừng. Cô vừa đến gần, bé đã mếu máo "cô đừng chạm chân con, gẫy đó!” hỏi sao
chân con gẫy, bé nói "chị Linh hôm qua bò vào chân con, lại gẫy...”. Chị Linh là cô bé mắc bệnh đao, cả ngày cứ bò quanh
phòng, nếu không cột chân lại, các sơ chỉ sợ Linh bò xuống tầng 1. Nằm sát bên
Lộc là "đầu to” (các sơ gọi thế vì bé mắc bệnh Úng thủy), không có nhận thức
gì, nhưng lạ một cái hễ cứ tắt cái vô tuyến treo trên góc tường là con khóc nức
nở, các sơ bảo "bé chỉ cho tắt khi nào bé buồn ngủ” nói rồi các sơ cười và quay
sang nâng cằm bé lên "cười nào đầu to, cười đi con...” Tiếng bé Lộc rồi cả bé
Huy nữa cười giòn tan hòa vào cái không gian đầy những tiếng ú ớ, rên rỉ... làm
cái không gian tầng 2 bớt tủi một chút... Cô dành cả ngày bên các con, và tự
lúc nào, cái cảm giác sợ hãi không còn nữa... Bế những đứa trẻ 7, 8 tuổi trong
tay, nhẹ bẫng, chân tay co quắp cứ vơ lấy tóc cô giật mạnh, cô vừa đau vừa xót
trong lòng... Đến giờ ăn, 12 sơ cùng với từng khay thức ăn và khay thuốc... đút
cho từng bé. Nghe thì đơn giản, nhưng có tự tay cho các con ăn mới thấy các sơ
thật kiên trì. Giữ chặt chân tay các con lại và đút từng thìa cháo, rồi chỉ sợ
các con chực đẩy ra, có lúc còn phun hết vào người sơ... khó thật! Cô cho cho
bé Huy ăn, tìm mãi không thấy đâu... các sơ nói "Huy trong phòng ngủ đó”, cô bước
vào, mình con trong phòng, con bị buộc hai tay vào giường vì chỉ cần tháo ra là
con la hét và phá phách... chẳng biết sao, nhưng cô vẫn cởi dây và đút cho con
ăn, phải giữ thật chặt trong lòng vì sợ con sẽ bò rồi chạy quanh nhà... Cho con
ăn, mà cô khóc, nước mắt chảy xuống... và rồi, có một giây... có một giây, chẳng
hiểu vì sao... có một giây thôi... nếu có ngàn người đứng cạnh nói với cô rằng
con bị động kinh, cô sẽ không tin. Bởi vì con quay về phía cô, nhìn thật sâu
vào mắt cô, và bàn tay con quờ lên hình như muốn lau nước mắt... Chỉ một giây
đó thôi, rồi con lại quay đi, lại quờ quạng, phá phách và cười ngây ngô... Nếu
có thể có một phép màu nào đó, thì cô tin, đúng vào thời khắc cô nhìn thật sâu
vào mắt con, cô tin, chắc chắn là thế, cô tin... con không bị động kinh và bại
não, con là một con người trọn vẹn...
Cứ thế, cứ thế... một ngày trôi qua, chỉ với mỗi việc
chăm sóc và ở bên các con. Yên bình như chính nơi đây – tu viện của dòng Nhân
Ái.
Bài viết của một sinh viên đang học ở SINGAPOR
Xem thêm, xin mời vào trang Web:thienphuoc.com hay sieuthihanghiem.com