khi chúng tôi vừa đặt chân đến thềm nhà. Vừa xoa đầu chúng, tôi vừa liếc
nhìn vào bên trong, có khoảng mười mấy cháu đang nằm "la liệt”, đứa thì đang
khóc ré lên, đứa thì nằm úp mặt xuống đất đưa lưỡi liếm liếm tấm chiếu, có đứa
lại nhìn mông lung vào khoảng không vô định trước mặt như đang suy nghĩ điều
gì…
Căn nhà tình thương mà chúng tôi đang đến thăm này có tên là Thiên Phước
(An Phú Đông). Được thành lập từ tháng 3/2004 chỉ với 3 cháu và 2 sơ chăm sóc.
Đến nay, nơi đây đã tiếp nhận và nuôi dưỡng 22 cháu từ khắp mọi miền đất nước
lưu lạc về đây (Đà Nẵng, Long Khánh-Đồng Nai, Đắk Lắk, Bình Thuận, Kiên Giang,
Nghệ An, Cần Thơ…). Hoàn cảnh của các cháu cũng rất khác nhau: mồ côi, gia đình
khó khăn, bị nhiễm chất độc hoá học, bại não… Đứa lớn nhất 23 tuổi, nhỏ nhất
mới 19 tháng tuổi.
Cứ theo lịch sinh hoạt hằng ngày của các
cháu thì 6h thức dậy, sau đó được các sơ tắm rửa, cho ăn sáng. Những cháu nào
còn tư duy được đôi chút như hai anh em Bình - Thuận (tên thật là Cong - Quẹo
có lẽ vì tay chân của chúng giống như những thanh sắt ngắn ngủn, dẹp lép và
được bẻ cong một cách kỳ lạ), Đủ (mù cả hai mắt), Ở (không có mắt)… thì được
các sơ chữa trị bằng vật lý trị liệu hay dạy cho chúng cách tự chăm sóc bản
thân hằng ngày như mặc áo quần, đánh răng, rửa mặt... Tiếp đến là ăn trưa, nghỉ
trưa, ăn xế… "Thời khoá biểu hằng ngày của các cháu cứ hoài như vậy thôi chứ
không có thay đổi gì đâu, vì phần lớn chúng chẳng biết gì, chỉ ăn rồi nằm…” -
sơ Marie Dương Thị Sướng cho biết thêm.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, từ sáng sớm cả ngôi nhà đã rộn ràng hẳn
lên. Khi tôi đến, tôi chú ý thấy trong bếp các sơ đang chuẩn bị những chai nước
ướp lạnh. Phía góc nhà, Bình đang cặm cụi vẽ những khuôn mặt người trên những
tờ giấy A4, lại gần thì hoá ra em đang vẽ Mỹ Tâm, Thanh Thảo, Quang Dũng (chỉ
khi đọc những tên riêng em viết trên giấy thì tôi mới nhận ra)… Đó là những vị
khách quý mà các em đang chờ tiếp đón. Đặc biệt, trong đó có cả ngài Tổng lãnh
sự Canada tại Việt Nam - ông Sanjeev Chowdhury - người đã đứng ra tổ chức buổi
ca nhạc gây quỹ cho Thiên Phước vào lúc 8h30, chủ nhật 24/4 tại phòng trà ca
nhạc Đồng Dao (3 Công trường Mê Linh, Q.1, TPHCM). Ở ngoài hiên, Đủ và Ở đang
được thầy luyện ca vọng cổ. "Để chút nữa con biểu diễn cho các anh chị ca sĩ
nghe” - Đủ hồn nhiên nói khi được hỏi.
Rồi giờ phút mà các em mong đợi cũng đến.
Bình, Thuận, Đủ, Ở, cả cô bé Nhi với khuôn mặt trong sáng, lém lỉnh nhưng chỉ
biết cười khi tôi hỏi chuyện… được các sơ "mang ra” xếp hàng trước hiên. Hoa và
"những bức chân dung” cầm tay, những khuôn mặt háo hức chờ đợi…
Thật tiếc là tôi không thể ở lại tham gia sinh hoạt với các em được. Lúc
tôi ra về, các em vẫn đang vui vẻ ca hát phía trong kia… Tôi nghe rõ giọng cười
của Ở - cậu bé không có mắt - và chợt nhớ ra mình chưa kịp hỏi chuyện cậu vì cớ
sao cứ cúi gằm mặt vào hai cánh tay bó gối mỗi khi cậu ngồi xuống.
Quỳnh Phương