Ngôi nhà của mẹ con chị Căn Lang (Ró Ró 2, xã A Vao, huyện Đakrông,
Quảng Trị) nằm chênh vênh trên sườn núi, đường lên nhà chỉ là một con
đường mòn nhỏ và phải lội qua suối, lên con dốc trơn trượt thì mới lên
đến nơi. Thoạt nhìn ngôi nhà sàn của 7 mẹ con vẫn khang trang, vững chắc
nhưng tương lai của mấy mẹ con đã trở nên "xiêu vẹo” từ sau khi người
bố, trụ cột gia đình, qua đời bởi căn bệnh ung thư quái ác.
Ánh mắt đượm buồn và không giấu nỗi những giọt nước mắt đau khổ, chị
Căn Lang thở dài kể chuyện gia đình mình: "Hai vợ chồng mình lấy nhau
đến nay đã gần 20 chục năm rồi. Vì không biết cách kế hoạch tránh thai
nên có đến 6 cháu nhỏ. Mình lại đau ốm luôn nên mọi công việc lớn bé
trong nhà đều đổ lên vai chồng. Nhờ chồng miềng vốn chăm làm ăn nên cũng
lo được bữa hôm bữa mai cho gia đình, cố gắng lắm mới có thể cho các
con đến trường để biết mặt chữ”.
Biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, em Hồ Thị Lang, chị cả trong gia
đình phải gác lại ước mơ được học Trường Cao đẳng Sư phạm Quảng Trị để ở
nhà phụ giúp bố mẹ. Còn các em Hồ Thị Lêm, Hồ Thị Lợi và Hồ Thị Xãi
cũng rất thương bố mẹ và biết hoàn cảnh gia đình nên dù đi học cách nhà
đến 7 km đường rừng rú, toàn dốc các em vẫn không dám vòi xin mua xe đạp
để đến trường. Mỗi sáng mấy chị em tự gọi nhau dậy từ 4, 5 giờ sáng để
chuẩn bị cuốc bộ đến với con chữ. Nhìn cảnh mấy chị em sáng chiều dìu
dắt nhau đến trường khiến không ít người cảm phục tình yêu con chữ của
các em.
Chồng chị là lao động chính trong gia đình. Trước khi anh ngã bệnh
thì bao nhiêu nương rẫy anh làm trọn cả, nhờ vậy mà vợ chồng chị không
chỉ lo đủ cho các con mà còn có thể cất nhà dựng cửa, mua cái này cái
kia. Nhưng cách đây 1 năm, một hôm anh cảm thấy đau nhức trong người nên
đến trạm xá Tà Rụt để khám, sau đó được các bác sĩ chuyển đến bệnh viện
tỉnh Đông Hà để điều trị. Và khi nghe bác sĩ báo là anh bị ung thư, cả
mấy mẹ con đã hết sức bàng hoàng bởi tương lai trước mắt là màu xám ngắt
với cả gia đình. Biết kết quả là vậy nhưng chị vẫn quyết định "chạy
đông chạy tây” để tìm cách chữa trị cho chồng, bao nhiêu của nả trong
nhà đều đem bán để lo viện phí, thuốc thang cho chồng. Tuy vậy, trong
khi bao nhiêu tài sản trong gia đình "đội nón” ra đi thì tình trạng bệnh
tình của anh vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, và rồi điều gì đến
cũng đến. Tháng 7/2013 anh qua đời, để lại cho chị 6 con nhỏ đang tuổi
ăn tuổi lớn, nợ nần và hơn cả là tương lai của gia đình được đặt sang
đôi vai nhỏ bé của chị. Sức khỏe của chị Lang ngày một yếu, chị không
thể làm việc nặng, chỉ ngồi trò chuyện một chút là chị lại bị hụt hơi,
đau nhức bả vai. Chị cũng không dám đến bệnh viện khám vì sợ… phát hiện
ra bệnh.
Tất cả thu nhập của gia đình chỉ còn có thể trông chờ vào rẫy sắn của
gia đình. Ấy vậy ông trời khéo trêu ngươi, bởi trong đợt bão vừa rồi,
đồi sắn nhà chị giờ tan hoang, nước chảy xói trôi gần hết vườn sắn, bao
nhiêu công lao của anh chị cũng xuôi theo dòng nước. Vậy nên những ngày
này mấy mẹ con lại tranh thủ lúc rảnh rỗi lên rẫy để mót sắn của chính
nhà mình đi bán kiếm thêm tiền. Những mảnh vườn của gia đình chị dễ canh
tác lại thì mấy người hàng xóm "mượn” canh tác nhưng mãi chưa thấy trả
lại, giờ chỉ còn lại đất đồi cao dốc, đi nửa ngày trời mới tới được rẫy
sắn.
Ước mơ cho tất cả các con được đến trường quả thật quá xa vời với chị
nên chị chỉ mong sao có một phép màu để có thể giúp cho hai em Xuân và
Xảo được đến trường bởi các em còn quá nhỏ (Xuân chỉ mới lớp 2 còn Xảo
vẫn đang theo học lớp mẫu giáo).
Em Xảo mới chỉ học mẫu giáo nên em chưa nói tiếng Kinh tốt như các
chị, khi được hỏi muốn đi học không em trả lời gọn lõi nhưng rất nhanh "
muốn lắm”, rồi rúc đầu vào lòng mẹ. Tuy nhiên em cũng nói thêm, nếu mẹ
không cho đi thì em sẽ không đi vì em không muốn mẹ khóc. Câu chuyện
dừng ở đó bởi không ai còn cầm được nước mắt. Chỉ mong rằng mong ước của
người phụ nữ nghèo nơi miền sơn cước có thể thành hiện thực.
Thùy Linh
Xem thêm, xin mời vào trang Web:thienphuoc.com hay sieuthihanghiem.com