Mon men bờ đất tôi đi
Gặp ngay ngọn gió thầm thì nhớ không
Xạc xào cây lúa đơm bông
Xanh trong con mắt cánh đồng sớm mai
Nhớ rồi quê đã tháng hai
Bàn chân tôi bước miệt mài lối quen
Dưới chân núi một con đường ngoằn nghoèo như rắn
Nằm hồn nhiên chờ đợi người, xe
Tất cả lặng im, chỉ róc rách dưới khe
Dòng nước chảy, tiếng chim chiều gọi bạn
Ta muốn chặt những sợi buồn thành từng khúc
Nghiền nát chúng ra trong chiếc cối tâm hồn
Rồi đem quăng trên những cánh đồng
Cho gió cuốn vào trong vũ trụ
Ở trên bờ
Biển như lối xóm
Sóng hôn đều lên bờ cát thân thương
Nhìn xuống nước
Biển như đẹp hơn
Sóng lăn tăn vỗ đều ,vỗ mãi
Nhìn ra lộng
Biển như thoải mái
Sóng nghịch đùa vỗ mạn thuyền bơi
Nhìn ra khơi
Biển như vời vợi
Sóng nước mênh mông thỏa thích vẫy vùng
Nhìn lại tôi
Biển như thể giật mình
Sao em lại không về với biển
Thêm chén rượu ông khà lên thích thú
Trời đất nghiêng theo lượng rượu đưa vào
Giữa thế gian chỉ mình ông to nhất
Chẳng sợ kẻ nào có súng, kiếm, gươm,dao
Em muốn đi thật xa để không nhìn anh nữa
Không thấy anh nói, không thấy anh cười, hò hẹn như mọi bữa
Chắc anh có muốn thế không
Em muốn nơi em là mùa hè, nơi anh sẽ mùa đông