MÒ CUA, BẮT ỐC---Thơ Đào Trường San
Thuở xưa theo mẹ ra đồng
Mò cua ,bắt ốc mà lòng thấy vui
Hang mà mò tới, mò lui
Gặp con rắn nước làm tôi hết hồn
Mẹ cười, rắn nước hiền khôn
Sợ chi mà sợ, cả thôn họ cười
Nghĩ thương cái tuổi lên mười
Hoe hoe tóc nắng và người sạm đen
Tôi mừng được mẹ tôi khen
Mò cua, bắt ốc thói quen dạn dày
Giờ đây nhìn lại tháng ngày
Thương thương dáng mẹ đong đầy thời gian !
ĐTS